Tin tức

Con người vốn dĩ như vậy, cứ sống cho thật nhanh thật gấp

Trong cuộc sống hiện đại ngày nay, lối sống nhanh, sống gấp trở nên khá phổ biến với giới trẻ. Đôi khi, nhịp sống hối hả ấy, không chỉ thể hiện trong cách nghĩ mà ngay cả trong học tập, công việc, đi lại, ăn uống…của người trẻ. Một khi bạn đã quá vội vã, thì lại khó mà chu tất. Chất lãng mạn và thú vị của cuộc sống cũng vì thế mà vơi dần. Vậy “sống gấp”, “sống vội” là gì? Và tại sao trong cuộc sống này chúng ta cần phải sống chậm lại? Bảng tin ngay sau đây sẽ gợi mở cho bạn một vài góc nhìn về vấn đề này để mọi người cùng suy ngẫm.

Tuổi trẻ sống vội như thế nào?

Vội vàng – công việc

Bạn không yêu thích nó, bạn ấp ủ những hoài bão, những ước mơ. Sao không thay vì thực hiện nó mà lại lựa chọn một công việc mình không thích. Bạn nói cơ hội đến nên phải nắm bắt, phải vội vàng để cơ hội không tuột khỏi tầm tay. Đúng! Nhưng với công việc bạn không yêu thích, bạn không có đam mê, nhiệt huyết vậy bạn còn hứng thú không. Bạn bắt đầu ngồi tiếc nuối khi nghĩ về những đam mê của mình chưa thực hiện được, đang còn dang dở ở đâu đấy. Rồi một ngày bạn nhận ra, vội vã làm gì?

Vội vàng – tình bạn

Bạn của bạn, những người luôn bên cạnh bạn, những người đã sát cánh cùng bạn qua những tháng ngày học sinh, những vui buồn của quãng đời sinh viên. Nghe những lời nói xa gần, những điều chưa rõ, những lời không hay ho của người khác về bạn mình… Bạn chỉ nghe một bên tai, chưa thấu tình đạt lý. Bạn vội vã vứt bỏ cái tình bạn đó chỉ trong tích tắc.

Vội vàng – cuộc sống

Cuộc sống tất bật xô bồ bắt ta phải hòa nhập
Cuộc sống tất bật xô bồ bắt ta phải hòa nhập

Cuộc sống tất bật xô bồ bắt ta phải hòa nhập, bắt ta phải xoay chiều theo cái guồng của sự vội vã, bắt nhịp với cuộc đời nhưng rồi ta nhận ra: Phí hoài tuổi trẻ để chạy theo những thứ phù phiếm, mộng phù du, chạy miết, chạy miết mà không tìm được một điểm dừng để “thưởng thức” những hương vị cuộc sống. Nếu có một cuốn phim quay chậm, ta thấy thật nuối tiếc, với những người ta gặp, quen trên đường đời…

Vội vàng – tình yêu

Khi đã tới tuổi lấy chồng, bạn còn đang thực hiện đam mê của mình, bắt đầu có những lời bàn tán. Đầu tiên là bố mẹ “sao con suốt ngày ôm mình trong đống…”, “con người ta bằng này tuổi đã có con lớn rồi, mày nhìn cái A,B,C kìa…”, “tuổi thì lớn rồi mà không chịu lấy chồng…”. Hàng xóm: “bao giờ lấy chồng đấy cháu”, “bao giờ cho bác ăn kẹo đấy?”… Những lời thì thầm đàm tiếu, bàn tán “chảnh ghê bây”, “chắc ế rồi chẳng thằng nào thèm yêu”, “nghe đâu kén quá thế ai mà thèm”, “chắc khó tính, kiêu căng nên trai không ai thương”…vv…vv.

Có khi nào…

Con người vốn dĩ như vậy. Cứ sống cho thật nhanh thật gấp, để rồi vô tình lướt qua, vô tình bỏ sót những điều quan trọng trong cuộc đời mình. Có khi nào, chúng ta dừng lại và để ý, rằng tóc Mẹ đã bạc dần vì sương gió. Đôi mắt Mẹ đã hằn sâu bao nhiêu vết chân chim? Đôi vai Mẹ đã trùng xuống vì gánh nặng cơm áo gạo tiền, để đánh đổi tương lai và hạnh phúc cho những đứa con?

Có khi nào chúng ta dừng lại và để ý, Cha Mẹ đã vất vả thế nào
Có khi nào chúng ta dừng lại và để ý, Cha Mẹ đã vất vả thế nào

Có khi nào chúng ta dừng lại và để ý. Đôi tay Cha gân guốc gầy gò đầy khó nhọc, làn da Cha rạm đi. Vì nắng cháy, quần quật sớm hôm cũng chỉ mong cho con khôn lớn nên người? Có khi nào chúng ta chợt nhìn thấy, người vợ thân yêu của mình mỗi ngày trôi qua lại héo hon đi một chút; nhan sắc nhạt nhoà theo năm tháng, để vun vén ấm êm cho một gia đình nhỏ. Đôi khi, chúng ta thấy xót xa, muốn ôm chầm lấy cô ấy, muốn nói lời “Cảm ơn em” cho vẹn đầy yêu thương. Nhưng sao…khó quá?

Có khi nào chúng ta chợt nhớ đến một người bạn thân ngày trước. Người đã gắn bó, chia sẻ với ta qua bao nhiêu năm tháng khó khăn. Đường đời cứ trôi, mỗi người mỗi ngả, đã bao nhiêu lần chúng ta hứa hẹn. “Bữa nào rảnh sẽ gặp nhau”, nhưng sao cái ngày ấy dường như chẳng bao giờ tới?

Tại sao chúng ta lại trì hoãn sự yêu thương?

Đến một lúc nào đó, bạn sẽ yêu thương thật nhiều
Đến một lúc nào đó, bạn sẽ yêu thương thật nhiều

Và, một ngày nào đó, khi những người chúng ta “muốn yêu thương” không còn ở bên ta nữa. Lúc ấy ta mới cuống quít, mới khóc than và hối tiếc “Biết vậy, tôi đã thể hiện yêu thương kia sớm hơn…” Tại sao chúng ta lại trì hoãn sự yêu thương trong khi chúng ta có thể thể hiện điều đó hàng ngày, từng giây, từng phút. Cuộc sống không chờ đợi chúng ta như cái cách chúng ta thường tự nhủ: “Đến một lúc nào đó, tôi sẽ yêu thương thật nhiều”. Lúc nào đó chính là lúc này đây!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *