Tin tức

Hãy vui vẻ lạc quan mà sống, dù mai rời quán trọ trần gian!

Trong kiếp nhân sinh, điều mà ai cũng lo sợ nhất, có lẽ là cái chết. Nhưng chỉ khi cái chết đến cận kề, bạn mới nhận ra rằng “mình thậm chí còn chưa thực sự sống”. Và đã có bao giờ bạn tự đặt ra câu hỏi “Nếu biết trước ngày mai phải chết, vậy chúng ta sẽ làm gì?” Khi bạn đã từng đặt ra câu hỏi này vào mỗi ngày, thì ắt hẳn bạn sẽ có được một cuộc sống an lạc và hạnh phúc, mang lại nhiều niềm vui, phước lành cho tất cả mọi người. Chúng ta hãy cùng suy ngẫm về câu nói này qua bài viết ngay sau đây bạn nhé!

Cuộc sống vô thường

Cuộc sống không có gì là trường tồn mãi mãi, mọi thứ rồi cũng sẽ thay đổi theo thời gian. Cuộc sống và vạn vật quanh chúng ta, từng giờ từng phút luôn luôn biến đổi theo không gian và thời gian, không có gì tồn tại vĩnh viễn. Thân thể ta cũng vô thường: Sinh, lão, bệnh, tử, bệnh tật, tai nạn bất thường luôn xảy ra. Tâm tính, tính cách ta cũng vô thường: Lòng tin dễ lung lay, lý tưởng cũng dễ thay đổi. Thời gian và mọi thứ cũng vô thường: Đời người thật ngắn ngủi để rồi thoáng chốc hiểu ra một điều được sống thanh thản hưởng chọn niềm yêu thương là điều quý giá.

Cuộc sống không có gì là trường tồn mãi mãi, mọi thứ rồi cũng sẽ thay đổi theo thời gian
Cuộc sống không có gì là trường tồn mãi mãi, mọi thứ rồi cũng sẽ thay đổi theo thời gian

Tiền bạc giàu sang rồi cũng vô thường: Khi chúng ta ra đời thì cũng đã chẳng có một đồng, khi chết rồi cũng chẳng mang đi được một xu. Tất cả đều vô thường các bạn à. Hãy biết sống hạnh phúc và hài lòng những gì bạn đang có và nỗ lực cố gắng để  ngày mai tốt hơn, sống hạnh phúc hơn, sống biết quý trọng từng phút giây. Hạnh phúc không phải là những gì cuộc sống mang lại cho ta, mà do chính ta tự cảm nhận mà có. Hoàn cảnh xung quanh không mang lại cho ta hạnh phúc, mà chính ta phải tự rèn luyện từng ngày.

Tâm trạng chúng sẽ thế nào, nếu biết trước ngày mai phải chết?

Có lẽ chúng ta sẽ rất hoảng hốt và lo sợ phải không? Đó là tâm lí chung của những người chưa hiểu đạo. Đức Phật dạy: “Cuộc đời này là vô thường, có sinh phải có tử. Mỗi phút giây trôi qua là chúng ta lại tiến gần hơn đến cái chết. Thế nhưng có mấy ai trong chúng ta ý thức được điều đó:

“Không mời tự đến, không đuổi tự đi
Đến như thế nào, đi như thế đó
Đến như gió, hợp tan như mây
Gió mây vô thường, vấn vương chi khổ”.

Thật thế, chúng ta sinh ra trên đời này không ai mời mà tự đến; cũng không ai đuổi mà tự đi, đến như thế nào đi như thế đó. Sự có mặt của chúng ta trên cuộc đời này như gió thoảng mây bay, vốn vô thường, giả tạm. Biết như vậy thì sự đến và đi không có gì phải bận tâm, phải đau khổ. Chính vì không nhận rõ về chân tướng hiện thực của cuộc đời. Nên con người thường lo sợ cái chết và tìm cách chạy trốn thần chết.

Nếu nhận ra điều đó thì chúng ta có thể thản nhiên đón nhận cái chết. Nếu muốn có cái chết thanh thản thì suốt cả cuộc đời này phải làm nhiều điều phước thiện và tránh các việc ác. Xa hơn nữa là tu tập chuyển hóa tâm thức để cái chết chính là cơ hội để thăng hoa.

Điều gì chúng ta sẽ nghĩ đến đầu tiên, nếu biết trước ngày mai sẽ chết?

Có lẽ chúng ta sẽ nghĩ đến chuyện buồn phải không vì cuộc đời này buồn nhiều hơn vui mà! Chúng ta cho rằng đời mình sao mà khổ, sao mà bất công quá! Để rổi từ đó chán ghét cuộc đời này. Chúng ta cần nhận thức rõ về bản chất khổ đau của cuộc đời và con đường diệt khổ để thay đổi thái độ sống. Trước hết là phải “biết khổ” – tức là biết thế gian vốn là khổ, là vô thường. Thứ đến là biết ”nguyên nhân làm cho ta khổ”- Tức biết sự vô minh, sự tham luyến bám chấp trong thẳm sâu tâm hồn. Thứ đến nữa là biết “giải trừ khổ” – tức là biết sử dụng những phương pháp đúng đắn để thoát khổ.

Mỗi phút giây trôi qua là chúng ta lại tiến gần hơn đến cái chết
Mỗi phút giây trôi qua là chúng ta lại tiến gần hơn đến cái chết

Cuối cùng là “lìa khổ” – chỉ cần dứt các nguyên nhận gây khổ thì Hạnh phúc xuất hiện ngay đó, rất thực tiễn. Hạnh Phúc chân thật không phải là loại hạnh phúc phía trước để rượt đuổi tìm kiếm, mà vốn luôn hiện hữu. Nếu như Đạo Phật nói đến khổ. Chính là để chúng ta hiểu biết vì đâu mà ta khổ, để rồi giải thoát những ràng buộc phi lý. Chứ không phải khiến các chúng ta trở nên tiêu cực, rồi nhìn đời xám ngắt một màu…Vì vậy hãy vui vẻ lạc quan mà sống, dù mai rời quán trọ trần gian!

”Giả dụ ngày mai.. tôi bỏ tôi
Dù bao mộng ước vẫn đầy vơi.
Tôi sẽ đi trong niềm thanh thản
Hay ngoảnh nhìn sau.. lệ tiếc đời?..”

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *